XtGem Forum catalog
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 
phan 12

 “Cậu đang khen anh đẹp trai đấy à? Tớ thấy cậu có mà đang biến thành khen chồng cậu học vấn uyên bác thì có? Chồng cậu á, tớ thấy có mà anh ấy có thể nói chuyện với ai cũng được, cậu đừng có mà đắc ý nhá?” “Người ta đang khen anh đẹp trai đấy có biết không? Nhưng so với chồng tớ, anh ấy thực sự có kém hơn một chút xíu, chỉ là một chút xíu thôi”. Tiêu Mai dùng hai ngón tay so sánh, vừa cười vừa nói. Bạch Băng trợn mắt nhìn cô, cúi đầu không biết đang tìm gì dưới đất, Tiêu Mai bèn hỏi, cô ngẩng đầu lên nói: “Mỗi lần gặp người đầu óc u mê, tớ thường cúi đầu, nhưng không phải chỉ cúi đầu nhận tội đâu nhé, mà cúi đầu để tìm hòn đá”.

 “Lượn đi, cẩn thận tớ lấy nước rửa bát hắt cho bây giờ”. Hơn 9 giờ tối, Tiêu Mai và Trịnh Sảng mới cáo từ trở về nhà, Trịnh Sảng lái xe cả đường về tâm trạng rất vui, càng gần về tới nhà trong lòng Tiêu Mai càng bất an. Từ khi Trịnh Sảng tới chỗ Bạch Băng, cô đã tắt trộm điện thoại của anh đi, để tránh Ân Tú Chi gọi điện thoại tới làm mất hứng. Ở nhà không biết có phong ba bão táp nào đang đợi đây, nếu như “lão yêu” không ở đây, cuộc sống tươi đẹp biết bao? Đúng thật là, đến thì đến, tại sao cứ phải cả ngày gây chuyện khiến người khác không vui thế không biết! Cô rầu rĩ thổi mấy sợi tóc trên trán, sau khi về tới cửa nhà, Trịnh Sảng vừa nhét chìa khóa vào trong ổ khóa, Ân Tú Chi nghe thấy tiếng động bèn chạy tới. Đẩy cửa ra, Trịnh Sảng đã bị làm cho lóa bởi khuôn mặt chào đón mang theo sát khí đằng đằng, vẫn chưa nghĩ được là có chuyện gì xảy ra, theo thói quen anh đã che chở cho Tiêu Mai. “Mẹ, lại xảy ra chuyện gì vậy?” “Dẹp ra, không phải chuyện của con, con đứng chắn ở đó làm gì? Ta có ăn thịt vợ con đâu! Ta chỉ muốn hỏi nó, vẫn còn trẻ như thế, nó là bị gãy mất cánh tay hay gãy mất chân rồi? Nhà ta không phải danh gia vọng tộc gì, cô ta cũng không phải là đại tiểu thư sinh ra từ trong ổ vàng ổ bạc, thì dựa vào cái gì mà lông bông? Dựa vào cái gì mà ở nhà nhàn hạ làm bà lớn?” “Sao mẹ lại quản nhiều thế nhỉ, con có đi làm hay không thì liên lụy gì tới mẹ?”. Tiêu Mai còn trẻ tuổi không nhịn được bèn nói lại, bị bà chỉ thẳng mặt mắng không ra gì, ngọn lửa uất hận trong lòng cô nén cũng không nén được; thứ hai lại đứng trước mặt cô em đồng hao Phượng Bình, ít nhiều cũng muốn thể hiện sự giác ngộ và vẻ hơn hẳn của cô con dâu thành phố. Cô thẳng ngực lên nói đầy chí khí: “Mẹ đã sống bao nhiêu năm rồi, chắc là phải hiểu được đạo lý gả cho ai mặc và ăn theo đó chứ? Chồng con vui vẻ nuôi con, mẹ tức à? Giận à? Khó chịu có đúng không? Thế mẹ cũng phải chịu thôi. Nhưng con phải nhắc mẹ, đi khám bệnh ở Bắc Kinh không rẻ đâu, mẹ đừng có chọc tức hết người này lại tới người khác, đến lúc đó người đen đủi phải chi tiền là con trai mẹ đấy”. “Tiêu Mai, em ăn nói kiểu gì thế?”. Trịnh Sảng nhìn Tiêu Mai với ánh mắt đầy tức giận, anh dựng đứng cô lên, hung dữ lườm cô một cái. Ân Tú Chi tức tới mức mặt biến sắc, nhảy lên một cái, “Sảng Nhi, con thấy vợ con đó, con thấy dáng điệu nó đấy, nó dám cãi lại mẹ trước mặt con, con tận mắt thấy rồi đấy! Nếu con là con trai ta…”.

 “Thì sao?”. Tiêu Mai ngắt lời bà rồi thêm vào, “mẹ muốn anh ấy đánh con rụng hết răng có đúng không? Trên đời này có người mẹ chồng nào lại ác độc như mẹ không? Cả ngày chỉ muốn con trai mình đánh con dâu, còn mẹ thì đứng ở một bên cười tươi đúng không? Mẹ không muốn con trai và con dâu mẹ hòa thuận với nhau thì thôi, còn gây chuyện cho họ nữa…”.

 “Đủ rồi, Tiêu Mai!”. Trịnh Sảng gào lên. Ân Tú Chi tức đến phát cuồng, bà tung hoành ngang dọc mấy chục năm nay, có bao giờ bị người khác ức hiếp? Thấy con trai mình không cho Tiêu Mai ăn mấy cái bạt tai, bà hùng hổ xông lên. Thu Nhi và Cao Hiểu Cương đều ai ở phòng nấy, Thu Nhi thì không dám bước ra, còn Cao Hiểu Cương thì không muốn để ý tới. Phượng Bình thì ôm lấy Bát Kim ngồi ở bên cạnh nhìn, cô muốn xem xem mẹ chồng hôm nay có thể trấn át được Tiêu Mai hay không, xem người con trai thành phố này liệu có giống như chồng cô hay không. Mặc dù cô rất kính trọng anh chồng, nhưng nghĩ lại mỗi lần chồng cô nghe mẹ cô nói lại đánh cô, những lúc đó cô chỉ biết cắn răng mà chịu đựng. Trịnh Sảng dùng ánh mắt ra hiệu cho

 Tiêu Mai trở về phòng trước, Tiêu Mai không phải là người đắc ý muốn hành người khác, thấy tâm trạng mẹ chồng như thế, cô cũng mềm lòng mấy phần, đặc biệt là thấy chồng mặc dù quát mình nhưng vẫn không thiên về phía mẹ, cô lắc đầu một cái rồi trừng mắt đi về phòng. “Mẹ, chúng ta có chuyện gì thì từ từ nói, đừng làm mọi chuyện tam bành lên như thế này có được không?”. Anh cúi người xuống kéo lấy Ân Tú Chi, bà đẩy anh ra rất mạnh, khóc òa lên:

 “Anh đừng gọi tôi là mẹ nữa, ta không phải là mẹ anh, anh là chui lên từ kẽ đất. Sao số ta lại khổ thế này, cả đời kiên cường, chẳng bao giờ phải chịu thiệt người khác, thế mà giờ ta lại bị một người gọi là người thân ức hiếp. Hồi còn trẻ thì bị rơi vào tay Cao hồ ly, đến già rồi mà còn bị con dâu hại, số ta thật là!”. “Mẹ, mẹ xem mẹ nói gì thế?” “Anh không cần để ý những gì ta nói, ta nói cho anh biết, ta chỉ nói tới đây, nếu anh còn coi ta là mẹ, thì anh hãy gọi vợ ra đây quỳ trước mặt ta nhận sai, bù lại lễ, nếu không ta chết cho anh xem!” Ân Tú Chi nói xong bò dậy làm như thể muốn nhảy lầu tự tử, Trịnh Sảng đón lấy kéo bà ngồi lại lên ghế, bà lại cao giọng lên mắng: “Anh cản đường chết của ta làm gì? Ta đã tới tuổi này còn mất mặt trước con dâu thì sống mà làm gì? Sống thật xấu hổ, để cho người ta đắc ý cười vào mặt cho, thà chết còn hơn!”. “Mẹ, mẹ nói nhỏ một chút. Bên trên bên dưới đều là người trong cơ quan con, nếu để họ biết đến chuyện của mấy người phụ nữ trong nhà mà con cũng không xử lý được, chuyện này mà đến tai lãnh đạo, thì việc con trai mẹ có được thăng quan tiến chức hay không sẽ thành một vấn đề đấy”.


 Chiêu này của Trịnh Sảng rất hữu dụng với mẹ anh, bà hủy hoại cái gì chứ không bao giờ hủy hại tiền đồ của chính con trai mình. Thấy vẻ mặt bà có chút hạ hỏa, Trịnh Sảng vội tranh thủ thời cơ nói: “Ân oán giữa mẹ, con và cả… dì Cương nữa đã qua đi mấy chục năm rồi, đến giờ bà ấy cũng đã hơn 50 tuổi, chúng ta đừng cứ mở miệng ra là nói người ta hồ ly tinh này nọ có được không, hãy sống với nhau hòa thuận yên ổn mẹ ạ!”. “Không được. Con dâu Mai không hiểu bề trên bề dưới, ta có thể tha thứ cho nó, ai bảo nó là con dâu ta, ta từ từ dạy bảo nó vẫn không muộn. Còn con hồ ly kia, nói gì đi nữa ta cũng không thể hòa thuận được với nó”

 “Được được, không hòa thuận được với nhau, thì ít ra cũng làm được việc nước sông không phạm nước giếng được không ạ? Nếu cứ năm ngày ba chuyện thế này, chuyện thăng quan của con sẽ tan biến thành bong bóng mất. Mẹ nghĩ xem, con là chủ nhà, chính là to nhất trong nhà có đúng không ạ? Nếu để người khác biết đến mấy người trong nhà con còn không lãnh đạo được, người ta liệu có cho con lên lãnh đạo mấy chục người trong Viện không?”

 “Nghe con nói thế, đúng là có lý. Thế ta… lúc nãy ta kêu gào to như thế, chẳng lẽ người trong Viện các con không nghe thấy sao? Phải làm thế nào?” “Thỉnh thoảng một hai lần thì không sao, chỉ cần sau này gió yên sóng lặng là được rồi. Người ta sẽ nói, aiz, tên Trịnh Sảng kia thu xếp mọi chuyện thật khéo, trong nhà mấy người phụ nữ lúc nào cũng cãi vã om sòm thế mà đều giải quyết ổn thỏa hết”

 “Xem con kìa. Nhưng con nói cũng không khoác lác, ta thấy con làm được, cái miệng thật khéo ăn nói, chẳng nói có mấy lãnh đạo, chứ cho dù là mấy trăm lãnh đạo cũng sẽ không có ý kiến gì đâu” “Đương nhiên rồi mẹ, phải xem con là do ai sinh ra chứ, đúng không ạ?”

 Ân Tú Chi cười, nhưng trong nụ cười đó vẫn còn lộ ra nỗi đau cùng sự nhẫn nhịn không dễ gì xóa bỏ đi được. Nhìn vào thì thấy bà rất sảng khoái khi được Trịnh Sảng khen, nhưng trong lòng bà hiểu rõ, con trai mặc dù là do bà sinh ra, nhưng rốt cuộc vẫn không phải do một tay bà nuôi dưỡng trưởng thành, vẫn chẳng thể nào hiểu bà được bằng đứa con út. Việc tối nay mà rơi vào thằng út và Phượng Bình, thì không cần bà mở miệng, Tiểu Tam Tử đã sớm cho Phượng Bình ăn mấy cái tát từ lâu rồi. Bà không ngốc, bà hiểu nếu như cứ bắt ép con trai mình bảo Tiêu Mai ra xin lỗi, con trai bà chưa chắc đã đồng ý, Tiêu Mai nhất định càng không đồng ý, tốt hơn là bỏ qua chuyện này, nhưng việc Tiêu Mai không đi làm bà nhất quyết không làm ngơ được, cứ không quản không hỏi như thế này, nhất định là không được! "Sảng Nhi, ta nói cho con nghe, ta là vì tốt cho con thôi, con không nên nuông chiều Tiêu Mai ăn không ngồi rồi thế này mãi!".

 “Mẹ, chúng ta nhìn người nên nhìn lâu dài, không nên chỉ nhìn mỗi khuyết điểm của người ta. Đúng vậy, Tiêu Mai cô ấy còn có khuyết điểm, nhưng ai không có khuyết điểm chứ? Chỉ cần ưu điểm nhiều hơn khuyết điểm là được. Mặc dù lương của con không cao, nhưng cũng đủ để nuôi mẹ và cô ấy, chuyện cơm nước không thành vấn đề. Mặc dù cô ấy không thích lao động, nhưng cô ấy chưa từng ghen tỵ với những người sống trong biệt thự hoa viên, đeo vàng mang bạc. Ngày nay con gái đều ngước mắt lên cao, người giống như cô ấy chẳng còn là mấy, chúng ta không nên yêu cầu quá cao với cô ấy, được không ạ?”. “Nghe con nói thế cô ta còn là bảo bối cơ đấy? Thế Phượng Bình không phải là bảo bối trong số bảo bối sao? Em con không ra ngoài kiếm tiền, cứ làm ruộng ở quê chẳng lẽ không đủ cơm cho vợ ăn? Mà con người sống trên đời đâu chỉ cần ăn mỗi cơm? Tại sao lại không nghĩ tới việc tiến lên, không biết ghen tị với cuộc sống tốt của người khác thế sao còn tới nhà ta?” Thấy vẻ mặt bà vừa dịu xuống giờ lại cau lại, Trịnh Sảng nghĩ thầm tốt nhất không nên nói gì thêm về chuyện này, kẻo lại tốn nước bọt dỗ dành bà, anh nói với Ân Tú Chi: “Mẹ đừng bận tâm thay cô ấy, con biết tính cô ấy, đợi một thời gian sau cô ấy ở nhà chán rồi sẽ tự đi tìm việc làm. Điều này gọi là tĩnh đến cực điểm sẽ chuyển sang động, động đến cực điểm lại chuyển sang tĩnh”. “Con không cần nói khéo với ta như thế, ta nghe không hiểu. Ta chỉ biết nó lười như thế, nếu cứ tiếp tục sẽ bị người khác dèm pha, đi tới đâu cũng bị chê cười. Ta thật chẳng hiểu nổi, cái kiểu người chỉ dày ăn mỏng làm, chỉ cần không đòi hỏi quá cao mà lại trở thành ưu điểm? Nếu mà là ngày xưa thì chẳng được coi ra gì rồi!”

 “Mẹ cũng biết đó là ngày xưa mà, thế hiện tại sao lại có thể mang ra so sánh với quá khứ được? Mẹ, Tiêu Mai học chuyên về mỹ thuật, cũng chính là vẽ tranh. Cô ấy không ở nhà chơi không đâu, cô ấy còn vẽ tranh đấy ạ!

 Nếu sau này trở thành họa sĩ, một bức tranh có đáng giá hàng vài nghìn tệ, thậm chí hàng vài chục nghìn tệ cơ!” “Con đừng có đùa ta, bắt nạt người mẹ không được học hành này! Nhớ ngày xưa ta cũng lăn lộn ở thành phố Bắc Kinh này suốt mấy năm giời, việc vẽ tranh trên truyền hình chiếu ta không phải chưa từng thấy. Ta còn nghe người ta nói nếu những người vẽ tranh đó mà muốn nổi tiếng, nếu muốn những bức tranh mình vẽ ra kiếm được nhiều tiền, thì phải đợi tới sau khi chết! Ta đã nhìn vợ con từ khe cửa, nó không phải là người có mệnh được làm họa sĩ, bên trên phần mộ của tổ tiên ta cũng chẳng có chút khói xanh nào”

 “Mẹ, những lời nói ảnh hưởng tới sự đoàn kết giữa mẹ chồng và con dâu như thế này lần sau mẹ đừng nói nữa nhé, hòa khí mới sinh tài, cả nhà sống dưới một mái nhà hòa thuận với nhau tốt biết bao, mẹ thấy có đúng không ạ?” “Được thôi, ta biết, vợ con là bảo bối, còn mẹ con chỉ là ngọn cỏ thôi, sau này ta bớt lời đi đừng để nó chê là được rồi” “Mẹ lại nói gì thế, con đâu có ý đó! Hơn nữa, những điều mẹ nói lúc nãy đều là chuyện từ ngày xưa, giờ có rất nhiều họa sĩ trẻ tuổi tài hoa đáng ngưỡng mộ” “Ta sống đến ngần này tuổi mà mới thấy có mình Tiêu Mai, vẫn chưa thành gia”

 “Ai nói cô ấy chưa thành gia? Thế thì sao mà làm vợ con, làm con dâu mẹ được?” “Ta nói thành gia tức là thành họa sĩ ấy! Con đừng có mà đùa mẹ” “He he, nếu không có việc gì nữa thì mẹ đi nghỉ đi, con đi ra đây” “Vội cái gì? Ta vẫn còn có lời muốn nói với con. Ta đã hỏi Thu Nhi, Cao hồ ly vẫn đưa cho nó mỗi tháng 800 tệ, thế cứ để nó làm hết mọi việc lớn nhỏ trong nhà này, đằng nào mà mỗi tháng chả mất 800 tệ. Con nói khó với quản lý của khu nhà này giúp Phượng Bình, để nó dọn dẹp vệ sinh trong khu có được không?”

 “Khu này đã có cô dọn vệ sinh rồi mẹ ạ, đầu tiên chưa đề cập tới việc con không có quyền đuổi việc người khác, mà cho dù là có quyền đi nữa, thì bao nhiêu con mắt đang dõi theo chuyện thăng tiến của con sẽ nói là con lạm quyền làm việc tư, nắm được chỗ thóp của ta” “Đúng, ta đúng là hồ đồ. Được, thế để ta bảo Thu Nhi giúp nó tìm chỗ đi làm giúp việc. Nhất định không được để chút chuyện vặt vãnh này của nó làm ảnh hưởng tới chuyện thăng chức Viện trưởng của con” “Là Viện phó” “Giống nhau cả thôi, Viện trưởng không phải đi lên từ Viện phó sao? Sớm muộn gì thì con cũng lên được chức Viện trưởng” “He he, mẹ, nhờ có mấy câu nói tốt lành của mẹ con đi ngủ đây, mẹ cũng đi nghỉ sớm đi” Trịnh Sảng tưởng là chuyện đi làm của Tiêu Mai thế là xong, nhưng không phải thế, một người cả đời lao động chăm chỉ như Ân Tú Chi thì sao mà chịu để con dâu lười biếng ở nhà? Chỉ là bà đã thấy một điều, con trai bà đã nghiêng về Tiêu Mai, bà vẫn còn có dự tính khác, bà muốn lo chuyện cho Phượng Bình xong trước đã, sau đó sẽ đến lượt Tiêu Mai, bà không tin bà không chỉnh đốn được Tiêu Mai.

 Bởi vì nếu nhờ công ty giúp việc gia đình tìm việc cho thì phải nộp tiền phí, Ân Tú Chi tiếc không muốn tiêu oan số tiền đó, bà nhờ Thu Nhi hỏi hộ người đồng hương của cô đang làm giúp việc ở Bắc Kinh, xem nhà cô đó làm còn thuê người giúp việc không. Thật đúng lúc, người đồng hương đó của Thu Nhi muốn về quê kết hôn và sinh con, người đó bèn nói với chủ nhà, chủ nhà thấy là người giúp việc nhà mình giới thiệu cho cũng thấy yên tâm, đồng ý cho Phượng Bình tới làm.

 Phượng Bình vốn định ở bên con trai không đi đâu hết, nhưng tình hình hiện nay có thay đổi, Tiêu Mai ở nhà không đi làm, cô cũng không muốn thêm phiền phức cho cả nhà, hơn nữa nhà chủ này cách đây cũng không xa lắm chỉ hơn mười điểm xe buýt là tới, nếu như nhớ con thì lúc nào tới thăm cũng được, cho nên cô đồng ý đi. Phượng Bình đi rồi, Ân Tú Chi có thể dốc hết tâm sức đối phó với Tiêu Mai, mỗi sáng sau khi Trịnh Sảng và Cao Hiểu Cương đi làm, bà liền lấy vung nồi gõ cửa phòng Tiêu Mai, cô muốn ngủ nướng à, ta cứ không cho cô được như ý, bà gõ đến mức Tiêu Mai không thể chịu được. Cô kể cho Trịnh Sảng nghe, nhưng cũng không có tác dụng, Ân Tú Chi vẫn gõ không ngừng nghỉ, lúc nào cô vẫn chưa dậy thì lúc đó chiếc vung nồi vẫn gõ bên ngoài.

 Cuối cùng Trịnh Sảng chỉ cho cô một chiêu, bảo cô lấy bông nhét vào tai, nhưng vẫn không có tác dụng, hôm nay cô không thể nhịn được nữa, bước xuống giường xông thẳng ra ngoài.

 “Có phải mẹ muốn ép cho con chết mới vui không?”. Cô gào lên trước mặt Ân Tú Chi.

 “Ta và cô không có thâm thù đại hận gì ta ép cô chết làm gì? Ép cô chết thì ta được ích lợi gì chứ?” “Thế cả ngày mẹ cứ ở bên ngoài gõ cửa phòng con làm gì?” “Ta tập thể dục, làm sao?”. Ân Tú Chi nói xong thì nhấc chiếc vung lên, đập vào nhau kêu lách cách bên tai Tiêu Mai, “có thấy không, ta đang vận động cánh tay”. “A…”.

Tiêu Mai cúi đầu kêu lên, cô thấy mình sắp điên lên mất. “Cô hét cái gì?” “Nếu mẹ còn gõ nữa con chết cho mẹ xem!”

 “Dọa ai chứ? Cửa sổ mở đấy, có bản lĩnh thì cô đi mà nhảy xuống, ta quyết không cản đâu!”

 “Chị Mai, đừng!”. Thu Nhi nhìn thấy Tiêu Mai xông về phía ban công bèn vội vàng chạy lại ôm chặt lấy cô, Tiêu Mai vừa đẩy mạnh cô ra vừa nhìn thẳng vào Ân Tú Chi nói: “Mẹ còn gõ nữa hay thôi? Mẹ nói đi, mẹ gõ nữa hay thôi?”. Tìm chỗ chết chính là “vũ khí” Ân Tú Chi dùng hơn nửa đời nay, cũng chính là sát thủ chủ yếu bà dùng để đe dọa người khác, nhưng chẳng lần nào bà có ý định chết thật. Nhưng thấy Tiêu Mai tóc tai rũ xõa, hai mắt trợn tròn nhìn mình, nhất thời bà không phân biệt được liệu có phải Tiêu Mai đang dọa mình không, trong lòng hơi có chút lo sợ, nhưng nếu để thừa nhận thất bại thì bà quyết không cam tâm. Lần này Thu Nhi đã lên tiếng, vì cố hết sức ngăn Tiêu Mai lại nên gương mặt Thu Nhi đỏ ửng cả lên, trán cũng toát ra những giọt mồ hôi nhỏ li ti, cô vừa khóc vừa nói: “Thím à, thím đồng ý đi! Nếu thực sự gây ra chuyện liên quan tới tính mạng thì biết làm thế nào?”. Vì Thu Nhi giúp Phượng Bình tìm việc, hơn nữa từ sau khi Phượng Bình đi, không cần ai nói câu nào tự cô lo liệu hết mọi việc trong nhà, cho nên Ân Tú Chi có chút cảm tình với cô. Cô đã bày ra bậc thang cho bà thì bà thôi cũng thuận theo đi xuống, bà tức giận vứt cái vung nồi và gậy đi. Nhưng càng nghĩ bà càng bực bội, đâu có đứa con dâu nào lại dám ép mẹ chồng? Nỗi tức giận này cho dù như thế nào đi nữa thì bà cũng không nuốt được, bà lại đấm ngực vỗ chân gào lên. Đầu tiên bà kêu khóc số mình khổ, sau đó nói Tiêu Mai không coi bà ra gì, vừa mắng Tiêu Mai vừa khen Phượng Bình. Trên đời, người mẹ chồng như Ân Tú Chi thật chỉ có bà là một, Tiêu Mai thấy sau này cô khó sống đây, lau khô nước mắt, cô lấy vali ra thu xếp đồ đạc. Thấy cô tỏ vẻ chuẩn bị bỏ nhà ra đi, trong lòng Ân Tú Chi có đôi chút hoang mang, nhưng phẫn nộ vẫn nhiều hơn, bà mắng Phượng Bình đâu có ít?

 Nhưng từ trước tới giờ Phượng Bình không bao giờ bỏ nhà đi, đánh chết mắng chết thì cũng phải chết ở nhà chồng. Bà thấy Tiêu Mai nhất định đang lấy chiêu bỏ nhà ra đi để phá hoại mối quan hệ giữa bà và con trai, để bà phải gánh tội danh mẹ chồng độc ác.

 Ân Tú Chi thấy mình oan uổng quá, bà làm thế vì ai chứ? Không phải tốt cho họ sao? Tuổi còn trẻ như thế mà chơi không ở nhà bà nhìn không thuận mắt, thế còn muốn bà mẹ chồng này vui hay sao? Lúc Tiêu Mai đi, bà quay ngoắt người về phòng, đóng cửa tới rầm một cái, tỏ vẻ không hài lòng!

 Tối Trịnh Sảng về biết được sự việc, cơm cũng không ăn bèn chạy đi tìm Tiêu Mai, lúc anh chạy tới chỗ Bạch Băng, Bạch Băng và Mạc Thành đang khuyên Tiêu Mai, Tiêu Mai khóc tới nỗi mắt đỏ hết cả lên, bảo là muốn về nhà mẹ đẻ. Bạch Băng nói: “Cậu mà về không phải khiến cho bố mẹ phải lo nghĩ hay sao? Cậu phải nghĩ cho rõ ràng, cậu bỏ nhà đi rốt cuộc muốn làm gì?

Muốn ly hôn ư?”. Tiêu Mai cúi đầu không lên tiếng, cô không nghĩ tới việc ly hôn, trong lòng cô loạn hết lên, không biết được là mình muốn làm gì, cô chỉ biết mình không thể nào sống cùng với Ân Tú Chi dưới một mái nhà được. Bạch Băng nói: “Nếu cậu không muốn ly hôn thì về nhà đi, lần trước tớ đã nói với cậu, đó là nhà cậu, có xảy ra chuyện gì thì cũng phải ở đó! Cho dù cậu muốn ly hôn, cũng không thể người không ra đi thế này được, dựa vào cái gì ư? Phải bắt chồng cậu bồi thường, đâu có thể dễ dàng bỏ qua cho anh ta như thế được, cậu xem cậu có ngốc không?”.

Mạc Thành lại nói với Tiêu Mai rằng: “Em có bao giờ nghĩ tới việc hài hòa với mẹ chồng không? Dù thế nào cũng là người một nhà, hai bên cùng rộng lượng một chút, hiểu nhau một chút, nên nhớ bà ấy là mẹ của chồng em, không có bà ấy thì không có chồng em, nếu em yêu chồng, thì nên thử yêu cả mẹ chồng đi!”.

 “Nói vớ vẩn!”, Bạch Băng phản đối lại, “đạo lý này ai mà không nói được? Chồng là chồng, mẹ của chồng là mẹ của chồng, với những người khác nhau thì cần dùng cách đối xử khác nhau. Đối với những bà mẹ chồng không biết đạo lý như thế thì phải thẳng tay, lấy bạo lực đấu lại bạo lực, lấy cách làm của người đó trả lại người ta!”.

 Mạc Thành nói: “Thế không phải thêm dầu vào lửa sao? Không phải khiến cho mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu nhà người ta càng ngày càng xấu sao? Tiêu Mai à, em đừng nghe cô ấy, răng và lưỡi cùng ở trong miệng mà còn có lúc cắn nhau, nói gì tới mẹ chồng nàng dâu sống cùng một mái nhà. Nghe anh, thử chung sống tốt với mẹ chồng đi…”.

 Anh vẫn chưa nói hết lời đã bị Bạch Băng ngắt, cô trợn mắt nói với anh: “Chung sống tốt thì đầu tiên cũng phải xây dựng trên cơ sở hai người có mặt bằng văn hóa tương đối ngang bằng nhau, anh bảo cô ấy chung sống hòa thuận với mẹ chồng, giống như bảo chủ nhà và đầy tớ sống hòa thuận với nhau, anh nghĩ xem có thể thế được không?”. “Anh chỉ nghĩ mọi người nên hướng theo cái lương và cái hiếu, con dâu thì không được dùng bạo lực đấu lại bạo lực với mẹ chồng, đúng không?” Mạc Thành đang khuyên giải chợt ngẩn ra, tranh luận với Bạch Băng, hai người vốn dĩ đang khuyên Tiêu Mai, lúc này lại thành ra tranh luận với nhau đến mặt đỏ tía tai, khiến Tiêu Mai lại phải quay lại khuyên họ. Tiêu Mai lần đầu tiên thấy Mạc Thành và Bạch Băng cãi nhau, bởi vì tự mình gây ra mâu thuẫn giữa hai người nên cô cảm thấy trong lòng bất an, cô nhấc chiếc vali lên nói: “Đều tại em, em đi luôn đây, hai người đừng cãi nhau nữa”. Đúng lúc này Trịnh Sảng tới nơi, Bạch Băng chuyển tất cả những tranh chấp sang cho Trịnh Sảng, mắng cho anh một trận thật hả hê. Anh chỉ cười ha ha không nói lại gì, lúc anh kéo Tiêu Mai về, Mạc Thành đã trấn tĩnh lại, bước tới vỗ vai anh, anh quay lại bắt tay Mạc Thành thật chặt. Đi khỏi nhà Bạch Băng và Mạc Thành, Trịnh Sảng không đưa Tiêu Mai về nhà luôn, mà lái xe đưa cô tới công viên hai người thường tới hồi yêu nhau, nắm lấy tay cô cùng bước đi trên con đường đá xanh, những tia nắng yếu ớt cuối cùng còn vướng vào những cành cây um tùm bên đường, chỉ một chút xa cách, âm u. Đi hết con đường đá nhỏ, anh kéo cô ngồi xuống một chiếc ghế dài, nói: “Tiêu Mai, anh thấy rất áy náy, cũng thấy có lỗi, không thể mang lại cho em cuộc sống sau hôn nhân không có chút bó buộc nào như em mong đợi trước kia, anh xin lỗi!”.

 Tiêu Mai chợt đỏ khóe mắt, cúi đầu xuống, giận dỗi nũng nịu, vẫn không thèm để ý tới anh.

 Trịnh Sảng quay cô lại nói: “Anh biết sự ấm ức trong lòng em, anh lúc nào cũng biết, anh hiểu mà”. Giọng nói của anh trầm xuống, để lộ ra cảm giác bất lực, cô muốn nén khóc, nhưng cuối cùng không nén được nữa. Anh lau nước mắt cho cô, ôm cô vào trong lòng, vuốt ve mái tóc ngắn của cô, nói: “Mai, đồng ý với anh, cho dù sau này có xảy ra chuyện gì cũng không được bỏ nhà đi nữa nhé?”. “Nhưng em không thể chung sống với mẹ anh được, ở nhà có em thì không có bà ấy, có bà ấy thì sẽ không có em, cần em hay cần bà ấy, anh tự mình quyết định đi”. Cô dùng đầu đẩy anh ra, giọng nói hơi yếu ớt.

 “Đừng nói thế, hôn nhân là chuyện của hai chúng ta, cho dù là mẹ đẻ hay mẹ nuôi của anh, đều không thể đi cùng chúng ta tới điểm cuối của cuộc đời, cuối cùng vẫn là hai vợ chồng mình chung sống tới già. Em cứ nghĩ mà xem, nếu em không phải là con dâu bà, bà ấy có nói thế không? Còn nếu đến mẹ đẻ mình mà anh cũng không cần, thì người như thế còn có tư cách đi yêu người khác không?” “Nhưng… em vẫn không thích bà ấy, chẳng có cách nào cùng chung sống với bà ấy cả”

 “Ngốc ạ, hai người đều không phải là kẻ thù không đợi trời chung, chẳng qua là sự xung đột giữa quan niệm này với quan niệm khác mà thôi, điều này thuộc mâu thuẫn nội bộ nhân dân có thể giải quyết được! Nghe anh đi, đời người không dài, chúng mình đối xử với nhau tốt một chút, cũng đối xử với người thân xung quanh mình tốt một chút, bởi đến kiếp sau không biết còn được gặp lại nhau hay không. Hơn nữa, con người sống trên đời đâu thể không có ưu phiền? Nếu mẹ anh không ở đây, em có thể khẳng định được cuộc sống sau này của em không có bất cứ sự phiền muộn nào không? Có mâu thuẫn thì chúng ta nên tích cực cùng nhau tìm cách giải quyết, trốn tránh không phải là cách giải quyết tốt, con người mẹ anh như thế nào anh hiểu, miệng bà nói thế thôi nhưng trong lòng chẳng có gì đâu, nếu em đối xử tốt với bà, bà sẽ đối với em tốt gấp năm gấp mười lần”

 “Không cần, chỉ cần bà không sinh chuyện với em là em đã thắp hương tạ ơn lắm rồi”

 “Không cần thế cũng đừng coi bà là kẻ thù có được không? Lúc anh 5 tuổi mẹ anh đã rời xa anh, cả đời bà đều khó khăn, chúng ta bao dung cho bà em nhé?” “Nghe anh nói em cảm thấy hình như anh có ý định để mẹ anh sống lâu dài ở đây hay sao? Có phải thế không?”. Tiêu Mai đẩy anh ra, hùng hổ đứng dậy, vênh mặt lên nói: “Em nói cho anh biết, không như thế được, bà ấy sống khó khăn cũng không phải do em gây ra, cho dù em chịu được bà ấy, thì mẹ hai có chịu được không? Mà mẹ anh cũng có chịu được mẹ hai không? Cho dù cuộc đời dài hơn đi nữa, mưa gió cũng chỉ mấy chục năm.

Từ khi mẹ anh tới đây, nhà mình ba ngày năm trận om sòm cả lên, chẳng được phút nào yên ổn, lẽ nào anh định để chúng ta tiếp tục sống trong cảnh dầu sôi lửa bỏng này hay sao?” “Em xem tính khí của em kìa, mẹ anh mới tới đây có bao lâu? Giờ anh không thể bảo bà ấy về được đúng không?” “Thế anh định bao giờ bảo bà ấy về?” “Chắc cũng phải để bà ấy ở đây hai, ba tháng hoặc nửa năm gì đó. Nếu bà ấy tới Bắc Kinh mà ở chẳng được bao lâu đã về thì không phải khiến cho hàng xóm cười chê sao? Được rồi, anh vẫn chưa ăn tối đây này, chắc là em cũng chưa ăn, chúng mình về nhà đi” Anh đưa tay ra kéo lấy Tiêu Mai, bị cô hất tay ra.
Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_24
Phan_25
Phan_26
Phan_27
Phan_28
Phan_29
Phan_30
Phan_31
Phan_32
Phan_33 end
Phan_Gioi_Thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .